Trang

Thứ Bảy, 10 tháng 9, 2011

Những mùa hạ đượm buồn trong Khu rừng sáng ánh đom đóm

   Thời tiết mấy ngày nay đã thực sự chuyển sang sắc thu một cách rõ rệt. Nắng nhạt dần, tiết trời ngày càng mát mẻ dễ chịu. Và nhất là, với người Hà Nội, thì thứ hương đặc trưng của thu - mùi hoa sữa, đã nhè nhẹ lan đi trong không khí lãng đãng xung quanh. Mùa hè đã qua đi rồi, để lại một chút tiếc nuối cho tôi. Một mùa hè làm đượcc khá nhiều thứ và cũng để lỡ một cơ số khác. Mùa hè, với tôi là mùa của sự vui vẻ, của đàn đúm tụ tập hội hè vui chơi và thư giãn. Bởi thế, một nhác buồn cuối hạ lúc này cũng giống như cảm xúc khi lần đầu được đọc mẩu chuyện ấy, một câu chuyện của những mùa hè đượm buồn- Hotaru no Mori E - Lạc vào khu rừng đom đóm
    Dành một chút thời gian để đọc qua bản tiếng Việt của truyện nếu bạn chưa biết đến Hotaru bi no mori E - Lạc vào khu rừng sáng ánh đom đóm

        

  "Tôi gặp anh lần đầu tiên vào mùa hè năm tôi 6 tuổi".
 Đó là khi Hotaru Takegawa bị lạc trong cánh rừng của Sơn Thần, và cô bé không thể tìm nổi lối ra. Giữa không gian u tịch đáng sợ của cánh rừng và cái nóng như đổ lửa, nỗi sợ hãi lại càng dâng lên... và chợt cô bé gặp "anh", một kẻ đeo mặt nạ kỳ quặc và sẵn sàng cầm cả cái cành cây cho cô một phát đau điếng chỉ vì cô suýt nhào vào người mình
   "Tôi đã bị Sơn thần ếm bùa,bởi vậy chỉ cần bị con người chạm vào,tôi sẽ biến mất... Tan biến mãi mãi" 
   "Vậy anh không phải là con người à?" 
   ".....Thì do anh sống ở cánh rừng này mà".
   "Vậy anh là yêu quái rồi <3 Lần đầu tiên em được thấy yêu quái đấy!".
   "....."
   Sau đó, anh ta dùng chính cành cây để làm "vật trung gian" nối giữa mình và cô bé, dẫn cô ra khỏi rừng. Họ đã biết được tên nhau.
     "Tên của em là Hotaru Takegawa. Còn anh thì sao?"
 Một khoảng lặng dài...
     "Anh là Gin..."
     "Vậy hẹn gặp anh ngày mai nhé Gin....", đoạn Hotaru chạy biến đi mất.  Hai người đã gặp nhau như vậy đấy. Và ngày qua ngày, Hotaru lại tha thẩn vào cánh rừng để gặp Gin. Họ chỉ trò chuyện và chơi những trò chơi, mà theo lời Hotaru, là vô cùng nhàm chán. Nhưng với cô bé, đó có lẽ là những kỷ niệm đẹp mà cả đời cô sẽ không bao giờ quên... Họ cùng nhau nuôi dưỡng một thứ tình cảm không thể cất nên lời.
    Mùa hè kết thúc, Hotaru rời khỏi làng để về thành phố học. Nhưng cô vẫn luôn giữ đúng lời hứa, mùa hè năm nào cũng quay về làng của ông nội, để lại vào rừng, và gặp Gin. Mùa hè thứ 2, thứ 3... nhiều chuyện đã xảy ra... rồi đến mùa hè năm Hotaru lên cấp 3, thành một nữ sinh chững chạc, cô bé đã mặc đồng phục đến để gặp Gin. Nhìn hình ảnh ấy, Gin đã mở lòng tâm sự về thân phận của mình, để sẻ chia, để giãi bày, và dường như, cũng để Hotaru có quyết định đúng đắn cho tương lai cô bé. Anh cũng hứa sẽ đưa cô đến Hội hè của yêu tinh, nơi mà anh bảo vệ cô dù điều gì xảy ra chăng nữa...
    Và, một tai nạn vô tình đã xảy ra. Khoảnh khắc ấy, đau đớn nhất và cũng là giây phút hạnh phúc nhất của Gin. Anh cố gắng kéo Hotaru về phía mình, chỉ để có một cái ôm duy nhất. Rồi lặng lẽ tan biến, chì còn lại Hotaru và chiếc mặt nạ.... Một mình, cô đơn, nhưng không bi lụy.


     Có nhiều tranh luận quanh mẩu truyện ngắn này. Về những mối tình buồn, về chuyện người-yêu quái... nhưng với tôi, ấn tượng nhất có lẽ là hình ảnh 2 nhân vật chính, 2 kẻ cô đơn
     Gin, là một đứa bé bị bỏ rơi trong rừng Yamagami. Chết đi trong cô độc và sợ hãi, Sơn Thần đã rủ lòng thương ban cho cậu một chút phép màu, lưu lại linh hồn của cậu trên dương gian. Nhưng sinh mạng ấy quá mỏng manh yếu đuối, bởi đó là sinh mệnh "đi mượn". Nó không phải của Gin. Và tôi nghĩ, có lẽ bất cứ sự tiếp xúc với con người, với một "sinh mệnh thực" bất kỳ nào đó cũng sẽ khiến cho linh hồn mong manh ấy tự nhận thấy sự "vô lý" khi mình vẫn có thể tồn tại, bởi thế, nó sẽ TAN BIẾN, tan biến thực sự, giống như cái tên của cậu, Gin - màu bạc lấp lánh - mà theo lời của Hotaru "giống như những bông tuyết trong gió mùa đông, vậy mà nghĩ đến anh, em chỉ thấy cảm giác của mùa hè". Đối lập như vậy đấy, một linh hồn cô đơn mong manh như bông tuyết giữa nắng hạ. Đó là một sự thật quá đau đớn với một người như Gin. Sống trong cánh rừng cùng các yêu quái khác, cậu không phải một mình trải qua bao năm tháng, nhưng thẳm sâu trong đó vẫn là khát khao được gặp con người, được giao tiếp bình thường như xưa... Nhưng sẽ chẳng bao giờ có điều đó, vì "khu rừng" bao bọc cậu, và trên hết, cậu không được phép chạm vào người khác... Cô độc, theo ý tôi, là như vậy đấy. Bởi thế, ở cái kết của truyện, được chạm vào Hotaru là giây phút hạnh phúc nhất trong cuộc đời đằng đẵng lãng du của Gin. Và hơn thế, đó là sự giải thoát, cho cả Gin, cả Hotaru,  và cả "khu rừng". Đó là điều có hậu.


     Hotaru cũng là một nhân vật cô đơn. Khác với Gin một chút, cô bé cũng có gia đình, bạn bè và người thân quan tâm chăm sóc, nhưng cô lại cô đơn trong mối tình song phương của mình. Nghe có kỳ quặc không? Vậy mà có đấy. Mùa hè nào Hotaru cũng trở về để gặp Gin, chỉ để thấy anh ẩn mình sau chiếc mặt nạ. Dù biết cánh rừng Yamagami thần bí, "càng đi càng lạc lối, và chuyện trở về không biết tự khi nào đã trở thành dĩ vãng" nhưng Hotaru vẫn bất chấp tiếp bước... Trờ về thành phố, thu, đông rồi lại qua xuân mà tâm trí Hotaru hầu như chỉ trông mong về mùa hạ, nơi có "anh". 9 mùa hạ qua đi, từ một cô nhóc 6 tuổi thành một nữ sinh trung học, 9 năm nuôi dưỡng một tình cảm cháy bỏng, càng ngày cô lại càng tiến đến gần "tuổi" của anh hơn. Vậy mà trở về cũng chỉ được đứng bên anh,nhìn anh, nói chuyện với anh. Không dám bày tỏ, không dám thổ lộ, không chỉ có một cái nắm tay... "Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa cũng đừng chạm vào em... Em không muốn Gin biến mất... Nhé... Được không?..."  Đó, với tôi,cũng là cô đơn, cô đơn trong một tình cảm hai chiều. Thế nên, việc được Gin ôm, chỉ một lần duy nhất, có lẽ là sự thỏa ước nguyện dành cho Hotaru bởi cô biết được tình cảm của mình được đáp lại. Và đó cũng là sự giải thoát cho chính cô. Cô bé đã từng lên kế hoạch sẽ nhanh chóng tốt nghiệp và tìm một công việc ở vùng quê này, để có thể gặp "anh", không chỉ mùa hè, mà cả mùa thu, cả mùa đông, và mùa xuân nữa. Gin mất đi, để lại trong cô một cơn đau không dứt nơi lồng ngực và những dòng nước mắt vẫn chưa ngừng tuôn. Nhưng
       "hơi ấm khi ấy sẽ không bao giờ tan đi trong vòng tay này. Và những ký ức ngày hè ấy vẫn sẽ bên tôi mãi mãi.... Được rồi... Cùng đi nào..." 
   ...Tới tương lai, của em, và vẫn có tấm chân tình của em dành cho anh ngày hè đó...

   Cảm xúc khi viết cho Hotaru no Mori cũng rất rời rạc và trầm đạm, bởi chính câu chuyện như thổi thứ  không khí ấy vào tâm trí tôi vậy. Buồn, một chút. Suy tưởng, có nhiều. Nhưng đó vẫn là câu chuyện của hy vọng và tương lai, bởi những con người trong đó đã chấp nhận và vượt qua nỗi đau của hiện tại để tiếp tục cất bước trên con đường của mình. Tôi nghĩ đó cũng là một thông điệp mà tác giả muốn gửi gắm sau cả một câu chuyện tình buồn này : " Sống, và tiếp tục sống để tìm kiếm bản thân, tìm cho mình niềm tin và hạnh phúc. Bởi cuộc đời này là do mình quyết định và lựa chọn"

                                                                     Một ngày đầu thu 2011 ở Hà Nội

2 nhận xét:

  1. tuy bt vay nhung mình ko dám xem lai ban oi đau lòng quá.xin tac giả mở long lam tiep phan 2 mình va mọi nguoi thay nhe lòng khi xem cau chuyen nay xin tác giả day

    Trả lờiXóa