Trang

Thứ Bảy, 22 tháng 3, 2014

Lạnh này ăn gì? (phần 2)

  < Phần II -- Tiếp theo và Hết >

#2. Kem
  "Ăn kem mùa đông, mày có điên không?"
  Ngoài việc sợ viêm họng ra thì hoàn toàn không :))

Kem là món ăn của mùa hè thôi ư? Chưa chắc nhé. Về bản chất, kem chỉ làm mát cái mồm và lạnh tê người khi mới dứt qua lưỡi thôi, nhưng khi vào trong dạ dày nó lại làm nóng người lên. Vì sao ư? Vì kem lạnh, mà cơ thể thì luôn tự duy trì cơ chế nhiệt ổn định 37 độ rưỡi, bởi thế mà toàn bộ cơ thể sẽ tự tăng nhiệt độ lên để cân bằng với cái mớ lạnh buốt vừa mới chui vào :3  Nữa, kem là một món ngọt với hàm lượng calorie cực cao (cao gần như nhất trong các thể loại fast food) và vô cùng dễ hấp thụ. Vậy là đạt chuẩn cho một món ăn mùa đông rồi còn gì. Mèo già xin bung vuốt khẳng định, Kem là một món ăn cực kỳ hợp cho mùa lạnh! Ngheo

 Nhưng ngoài cái mớ "cơ sở khoa học" kia ra, thì còn nhiều lý do để kem đứng hàng thứ 2 trong top những món ăn mùa lạnh của tôi. Kem khá rẻ (5k cũng có mà 10k lại càng có), chủng loại phong phú, vị vô số kể -dâu, socola, đậu xanh, dừa... kiểu cách ăn đa dạng - kem que, ốc quế, kem ly, kem cốc...;  dễ xơi dễ xử dễ tìm, và đặc biệt là rất cơ động - có thể vừa đi (bộ hay xe cộ) vừa ăn thoải xờ mái  (đố bạn vừa lái xe máy vừa ăn cháo được đấy :)))  Nhưng quan trọng nhất phải kể đến việc giời lạnh ít lo kem chảy. Ta có thể ung dung thư thái xử lý cây kem và thưởng thức nó trọn vẹn. Trong khi ấy ăn kem những hôm giời nóng quả là cơ khổ, vừa phải nhồm nhoàm ăn cho nhanh mút cho lẹ kẻo kem tan hết, mà hình ảnh lúc đấy lem nhem xấu xí vô cùng tận luôn. Mọi người đã thấy, kem "ăn rơ" với mùa đông lạnh đến thế nào chưa :3



Giờ tưởng tượng nhé. Sau một chập đi dạo bên bờ hồ Trúc Bạch lộng gió, tôi tạt vào nhà hàng gọi 1 que kem đậu xanh (không rau má) rồi tranh thủ vừa đi tiếp vừa ăn. Quần áo dày cộm như gấu, người nóng phừng phừng sau khi đi bộ, tiếp đó bèn cắn một miếng kem. Ui chu choa sướng đến rụng răng. tái tê mê mỏi. Tôi hay liên tưởng cái sự sung sướng ngược ngạo này với hình ảnh của 1 đôi đang dùng những viên đá để âu yếm nhau khi "ấy" :">  lạnh tan đầy ấm nóng đam mê.  Nói túm lại rằng, với Mèo tôi, ăn kem mùa đông là một khoái cảm phê tơi...

#1. Ngô nướng

  Tôi được nghe kể về một đêm đông kì thú. 3 con người, đi chơi đêm, ở Hà Nội. Họ rẽ vào chợ hoa Quảng An ngắm nghía. Đi nhiều thì khắc đói, mà đói thì phải ăn. Chiếc taxi ấy đỗ lại ở một gánh ngô nướng nọ. Chỉ còn đúng 2 bắp ngô. Họ mua cả 2. Rồi họ chờ nướng. Và bẻ chia nhau ăn. Rí rách. Nhấm nháp. Cười giòn tan giữa cái lạnh đêm đông...  Và cái đứa được nghe kể ấy, tức thằng tôi đây, ghen tị không để đâu cho hết. Một trong những nguyên nhân cho cái sự g.a.t.o ấy là do Mèo Già tôi mê ăn ngô cực kỳ.



 Trước, cứ nhắc đến ngô nướng là tôi thường hình dung ra một cái quang gánh xinh xinh, phía trước quẩy cái lò than nóng hồng đung đưa theo nhịp bước của cô bán ngô, phía sau sẽ là một nùi ngô nguyên lá nguyên râu xanh sồn sột. Cô ngô nướng thường tầm trung trung tuổi, thấp thấp người, da sậm, tay sạm sạm và cũng như rất nhiều những người gánh hàng rong khác - luôn đội một chiếc nón lá đã sờn. Vừa đi cô vừa cất tiếng rao "Ngô nưỚng đêyyy...", cái tiếng rao như đặc cứng trong giá rét mùa đông. Và nếu có vô tình mà gặp cô ở giữa đường trong lúc đói lòng thì thực khách cũng chẳng ngại gì mà gọi cho 1 bắp ngô. Gặp nhau lúc ấy, là cái duyên ăn uống... Nảy nay, những gánh ngô nướng vẫn còn, nhưng ít thấy hơn, thay vào đó là những xe đẩy, những quầy vuông vuông chạy dọc vỉa hè. Thay bằng cô bán ngô, sẽ là người bán ngô (thường trẻ tuổi và đi theo đôi hoặc nhóm) ; thay bằng tiếng rao sẽ là đèn và bảng biển; và cái duyên ăn uống cũng vì thế mà ít đi nhiều, bởi ta sẽ chạy ù đi đến quầy ngô nào đó thay vì vô tình bắt gặp những gánh vặt hàng rong.

   Người bán khác đi là vậy, thế ngô có thay đổi gì không? Ngon hơn? Chán đi? Chắc cũng tùy người, tùy cách nghĩ. Với  tôi, ngô nướng ngon được chia ra 10 phần thì 8 phần là nhờ cái không khí khi ăn (2 phần còn lại chia đều cho độ tươi mới của ngô và tay lửa của người quạt). Khẽ rê người vào gần cái bếp than hồng lép bép của gánh ngô nướng, vừa xoa lấy xoa để 2 bàn tay, hơ hơ 10 đầu ngón mà chờ ngô chín. cái không khí thơm nức ấy, cái mùi ngái nhẹ của lá ngô với râu ngô bắt lửa cháy ấy sao mà nao lòng. Nhận lấy bắp ngô mới ra lò, lột vỏ chà chà ít vết cháy muội than rồi cứ thế hít hà xuýt xoa mà vùi đầu vào gặm thôi. Mồm nhồm nhoàm, răng nham nhở những vụn dính dính, mặt nhem nhuốc ám khói, cơ mà ngon sao tệ! Ăn bắp ngô cười hô hô gió đông còn phải mắc cỡ mà tan đi mất. Ngô nướng là món ăn số 1 trong mùa lạnh của tôi là vì thế. Xài hết cả "5 quân", à không, "10 quân" luôn khi xơi, răng miệng cũng cắn trực tiếp chứ chẳng cần thìa cần bát gì sất. Cái ngon, cái xuề xòa, cái bình dân học vụ ấy đâu nhiều món có được. Nhất nữa, trong lúc chờ nướng ngô, cái lạnh bên ngoài đang chực chờ ngấm vào mình ấy sẽ bị ngọn lửa than cời lấn át, và khi đón được bắp ngô để vùi mồm vào đó, thì lạnh mấy cũng hóa vô nghĩa. Chỉ còn đó ấm, nóng, ngọt, dính, bùi, và thơm. Thật kỳ diệu sao một bắp ngô nướng! Ngô ơi là ngô!
*có khi vì nghiền ngô quá mà mặt mình mới "ngô sắc" như thế này chăng :)) đúng là "ngô như ý" mà, hị hị :3 *

 Trên đây là list 5 món ăn yêu thích nhất trong cái lạnh của Mèo già tôi. Cũng chả có gì đặc biệt lắm mà lại bầy vẽ nhỉ :)) Mong là cũng mua vui cho các bạn được vài trống canh. Còn nếu không chỉ là đọc cho vui, mà còn là đồng ý, và đồng cảm, thì đừng ngại kể cho tôi những món ngon mùa đông của các bạn nhé. 

   ... Kết thúc 5 ngày up liền tù tì những dòng viết hao tổn bao nước bọt với cả dịch vị dạ dày. Nghĩ đến đã thấy thèm, viết ra, rồi đọc lại rà lỗi cho hoàn chỉnh... còn thèm gấp bội. Sau 5 hôm này có bị bục dạ dày vào viện không nhỉ :)) càng nghĩ lại càng thấy phục những người viết về cái ăn cái uống, thú thưởng thức ẩm thực bấy lâu nay (chắc các cụ không bị viêm dạ dày đâu ) Còn tôi, con Mèo già "ngô sắc" hẳn sẽ còn lâu lắm mới dám làm lại trò này. Chúc mọi người đọc thấy ngon miệng.

Mời đọc phần 1 ở =>>>>  ĐÂYYYYYYYYYYYYYY

 P/s: bài viết gồm 2 phần này được tập hợp từ các stt đăng trong các bữa 25 đến 29 tháng Chạp năm Quý Tị 2013. Và giờ nó mới được chỉnh sửa thành bài trọn vẹn. Cũng tại cái sự lười của Mèo Già cả :)) Nghéo.
                                                       Hà Nội, 23/2 năm Giáp Ngọ 2014

Thứ Năm, 20 tháng 3, 2014

Ừ thì Hạnh Phúc


Ngày 20/3 là ngày Quốc tế Hạnh Phúc (hình như được công nhận từ 2012 thì phải)
Ừ, nào thì Hạnh tất cả Phúc ^_^

Trích: (bạn có thể bỏ qua không đọc)
 "Nhân dịp này, Tổng Thư ký Liên Hiệp quốc Ban Ki mun (Ban Ki-moon) đã có lời kêu gọi công dân tất cả các nước “cam kết giúp đỡ những người xung quanh”, thúc đẩy sự phát triển bền vững và toàn diện của nhân loại bằng “tình yêu thương làm lan tỏa hạnh phúc và giúp chúng ta xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn. Để khi tham gia làm việc thiện, bản thân chúng ta cũng nhận lại những điều tốt lành” "

Online facebook, tôi lại theo thói thường, share ầm ầm những cái mình thấy ngộ ngộ lên timeline (cái này thành bản sắc luôn rồi, không share ứ chịu được). Nhưng hôm nay thì đổi mới tí, caption cho tất cả các share sẽ là "Hạnh Phúc", hoặc đại loại thế (thêm <3 thêm :3 thêm :D hoặc gì gì đó), nhưng về cơ bản vẫn là "hạnh phúc". Thì share cho ngày Quốc tế Hạnh Phúc mà.  Chọn những cái ảnh ngộ ngĩnh, chọn những thú vui ăn-ngủ-chơi-đọc, chọn những tấm hình đẹp, chọn vài chú cún chú mèo đáng yêu, hay một câu nói có vẻ hay hay, và "Share". Cũng chia sẻ hơi bị vô tội vạ, chắc spam tầm hai chục cái "hạnh-phúc-hoặc-đại-loại-thế", liên tục liên tục trong khoảng 2 tiếng.

  Bỏ ra ngoài tiếp tục làm.

  Tối, mò về, ăn uống tắm rửa xong xuôi.
  Okie.
  Bật máy lên online. Ghé fb, việc đầu tiên là nhấn vào notifications






Rất nhiều người like "Hạnh phúc" (hoặc đại loại thế). Quốc tế Hạnh Phúc có khác!
Cơ mà chỉ cần đổi "hạnh-phúc-hoặc-đại-loại-thế" (cái caption ấy mà) về mấy kiểu giọng thường ngày của mình thì lại không phải là Like "Hạnh phúc" nữa? :)))  Làm gì có chuyện! Đã là con người, ai chả muốn mình vui vẻ và hạnh phúc. Nhưng, đâu phải cứ nói ra miệng "hạnh phúc" là hạnh phúc đâu. Nhất là khi nó được cất thành tiếng, tự dưng cảm giác sáng bừng ấy bỗng không còn nữa. Thế nên, trộm nghĩ, một ngày gọi là "Quốc tế Hạnh Phúc" xem chừng... vô duyên tệ :))

 Mèo Già tôi rất dị ứng với kiểu, ừ vì hôm nay là ngày Quốc tế Hạnh Phúc nên mình sẽ blah blah, mình phải bleh bleh, hoặc "Ối giồi ôi tôi Hạnh phúc quá!"...  Hạnh phúc, với mỗi sinh thể là không giống nhau. Nó to, nó nhỏ, nó rực rỡ, nó sầm sì... muôn hình muôn vẻ, và, nó tồn tại quanh ta, hằng ngày, hằng giờ, từng khoảng khắc, ở bất cứ đâu dù nơi này hay nơi khác. Thế nên chỉ một ngày để dành cổ vũ cho "chia sẻ những điều tốt đẹp", cho " HẠNH PHÚC" liệu có là đủ? "Hạnh phúc" cần được trao đắp không chỉ ngày một ngày hai, mà là liên tục, bền bỉ, và dài lâu. Từ từ cũng được, mãnh liệt thì càng tốt, nhưng tất cả là một quá trình riêng để tất cả được thành hình. Và "Hạnh phúc" cũng vậy, không ngoại lệ. Bền bỉ chia sẻ, trao đi mỗi ngày thôi chứ kỷ niệm với quốc tế công nhận làm gì cho đao to búa lớn. Vui vẻ trẻ khỏe từng ngày, cứ vậy ha mọi người ha ^_^


                                                          Nhún nhún nhảy nhảy tí :3