Trang

Thứ Sáu, 7 tháng 11, 2014

Một, và mãi mãi

"Những cảm xúc dạt dào đến vậy,
chúng chỉ có thể là...
[Làm ơn, hãy giữ bí mật giúp ta nhé!]"



   Ở lần ra nối từ tập 11, tôi đã mong chờ "Natsume's" bản Việt vô cùng, và rồi bị không ít thất vọng. Các tập mới đã không thể nối tiếp trọn vẹn bản dịch của 10 tập đầu, chỉ ở đôi chỗ hành văn lủng củng, đôi chỗ dùng từ là lạ. Chỉ vậy thôi nhưng không khí truyện bỗng hụt hẫng hẳn. Thế nên với lần ra nối tiếp theo từ tập 16 này, tôi chủ động hạ mức kỳ vọng xuống, sự háo hức cũng không còn như trước. Nhưng buồn cười và trái khoáy làm sao, thờ ơ bao nhiêu thì lại bị bất ngờ bấy nhiêu. Tập 16 này, và cả bản dịch của nó, thật tuyệt vời <3

  Bất cứ một câu chuyện nào về con người và yêu giới tôi từng đọc qua, dù nhẹ nhàng (như Hotaru no mori E) hay bạo liệt (Yu Yu Hakusho, hoặc Ushio & Tora) đều tồn tại một bức tường ngăn. Trên bức tường đó chỉ có duy nhất một cánh cửa. Và chìa khóa của cánh cửa đó nằm sau một câu hỏi: "Liệu con người và yêu ma có thể cùng chung sống?". Có kẻ không ngần ngại trả lời và tra chìa vào ổ. Kẻ khác áp tai vào cửa, nghe ngóng phía bên kia trong sự tò mò. Và cũng không ít, lựa chọn bỏ qua, vứt chiếc chìa khóa vào một xó. Trong "Natsume Yuujincho" cũng vậy. Bức tường và cánh cửa ấy, chúng vẫn hiện hữu, nhưng mỏng mảnh và trong suốt. Con người và yêu ma đang cùng chia sẻ một thế giới và dường như cả 2 tiếp xúc được với nhau, không khoảng cách. Nhưng thật ra giữa họ là những khoảng trống lớn, không giao lưu, không thể trò chuyện, và không thấu hiểu dù 2 bên đều thấy sự tồn tại của nhau. Thế nên, bức vách ngăn trong suốt kia thật ra còn dày, nặng và ngột ngạt hơn vẻ ngoài của nó. Và đang lưỡng lự trước bức vách cánh cửa tưởng chừng không tồn tại đó là Natsume - kẻ kết nối (bất đắc dĩ). Đứng giữa lựa chọn "Thế nào là đúng?", cuối cùng cậu quyết định hành động trong im lặng, chấp nhận sự tồn tại của những linh thể kỳ dị ấy, dù rồi kết quả không bao giờ trọn vẹn tốt đẹp cho cả đôi bên.

  Chính bởi cái thế giới đó, nhân vật đó, nên bản dịch tập 16 này, với tôi, mới bất ngờ đến tuyệt vời. Truyền tải như trọn vẹn sự phân vân lưỡng lự ấy, cái không khí bồng bềnh ma mị mà lại chất phác thật thà ấy, cả "sự hiện diện trong suốt" đẹp mà không kém đau ấy, để người đọc cảm nhận nó, và nắm lấy nó. Liên kết giữa người đọc với những cuốn sách cuốn truyện cũng nhờ vậy mà thành hình, dày hơn, sâu hơn, lưu nhớ hơn. Có thể, à mà không, chắc chắn sau này khi nhắc lại tôi sẽ không thể nhớ chính xác câu chuyện đó cụ thể như thế nào, nhưng tôi sẽ nhớ. cảm giác sau khi gấp lại những trang truyện ấy. Ấy là trí nhớ của mãn nguyện cảm xúc. Thứ đã thành hình rồi sẽ khó tan đi. Và nhiều khi, sẽ chẳng thể tan nổi. Một, và mãi mãi.

  p/s: Tôi đã từng 1 lần chọn đọc "Natsume" trong một không gian không tĩnh, và đó là lần duy nhất tôi phải đọc lại cuốn đó, không những 1, mà là 2 lần. Có những cuốn sách truyện xứng đáng được đọc trong không gian riêng của nó. Đó là điều tôi đang cố gắng thực hiện, và cố gắng không để mắc sai lầm. Ngày cứ nối tiếp trôi, và quỹ thời gian cho việc đọc liên tục giảm (đau lòng lắm :((( ), nên đã đọc thì phải đọc cho bõ. Bằng không, chả đọc còn hơn. Cứ vậy mà triển đi.

                                                 HN 7/11/2014. Đêm mưa to gió mùa bổ sung

1 nhận xét:

  1. Vô tình gặp...Khá thích những dòng tâm tư của chị (anh) ! Có vẻ muộn rồi nhỉ ?

    Trả lờiXóa