"Giác quan nào của ta chịu tác động nhiều nhất của Giáng sinh vậy nhỉ?"
Tôi sinh ra và lớn lên trên đất Việt, nơi Giáng sinh, so ra tận cùng, cũng chỉ là một ngày hơi đặc biệt hơn những ngày thường một tẹo, chứ không giống như Giáng sinh trong tiềm thức của Tây phương - nơi mà đêm 24 sẽ là thời điểm nhiều ý nghĩa trong suốt cả một năm đằng đẵng của họ. Nhưng có lẽ, Giáng sinh sẽ đến khi đôi tai tôi nghe thấy thanh âm của ngày lễ này. Chắc chắn sẽ là sự ồn ã của bao con người ở khu Hàng Mã chăm chút cho quầy tạp hóa của mình để đón những dòng người đi chơi dưới trời đông giá buốt. Hay những khúc ca quen thật quen cứ vọng đâu đó, "Jingle bell, jingle bell, jingle all the way...". Hoặc giả là nhiều âm thanh khác của các con chiên tại nhà thờ Cửa Bắc, nơi mà những tín đồ hòa mình vào thánh đường tràn tiếng chuông ngân. Và tôi bắt gặp dòng suy nghĩ tương tự từ một nhân vật trong cuốn sách này. Với bà, những âm vang Giáng sinh luôn để lại ấn tượng sâu đậm nhất trong lòng mình. Có lẽ bởi, cùng dòng thời gian, những hình ảnh, mùi vị của ngày lễ này sẽ đổi khác, nhưng những tiếng vọng của Giáng sinh trong lòng người sẽ vẫn rung động như vậy mà thôi.
Và cũng bởi thời gian tàn khốc trôi đi chẳng chờ đợi ai , nên người phụ nữ ấy mới nhắc nhở thật quyết liệt người bạn cùng nhà - người cha trẻ tuổi, rằng đừng đánh đổi gia đình của mình, những đứa con của mình lấy công việc và sự nghiệp. Đừng để những thanh âm Giáng sinh vang lên đầy méo mó trong tâm hồn con trẻ. Đó là một "chi phí cơ hội" quá đắt đỏ, quá đỗi vô giá, mà nếu mất đi sẽ không thể lấy lại."Con gái bé bỏng của tôi rồi cũng sẽ lớn. Một ngày nào đó con sẽ ra đi, còn tôi thì bị bỏ lại với ký ức về tiếng cười khúc khích và những bí mật mà lẽ ra tôi đã được biết" (Trích đoạn trong sách). Những "chiếc hộp" ấy sẽ được bồi thêm nhiều lớp giấy bọc mới, sẽ có thêm nhiều ngăn nhiều tầng nhanh đến mức nếu không để tâm, ta mới giật mình nhận ra rằng mọi thứ đã đổi khác, đến mức ta không còn đón nhận được chính người thân của mình nữa. Sao lại không dành cho họ một góc của mình, để ta hiểu, trân trọng và không lạc khỏi nhau? Để ta trao yêu thương mà không hối tiếc. Đó cũng chính là món quà được nhận trong mỗi dịp Giáng sinh về, ta mở rộng vòng tay đón những người gần bên trái tim mình, trao nhau cảm xúc sum vầy thương yêu. Đó là ý nghĩa đích thực của ngày lễ ấy, và cũng là phần bồi đắp nên ký ức thủa ấu thơ của mỗi con người
~~~~~~~~~ A HOME ~~~~~~~~~
Giáng sinh là ngày Thượng Đế gửi con trai mình, Chúa Jesus xuống trần, cứu sinh loài người khỏi bóng tối. Ngài bày tỏ tình yêu với loài người như vậy, dù phải hy sinh đi thứ quý giá nhất của Người. Vì lẽ đó, đây là thời khắc để tình thương bao trùm khắp mọi nơi, nhưng cũng là ngày khắc sâu nỗi niềm của người cha phải lìa xa con mình, vĩnh viễn. Tình yêu vĩ đại nhường ấy còn có thể được bao bọc cất giữ trong một cuốn sách mang tên "Kinh thánh", vậy chẳng lẽ mỗi con người nhỏ bé này lại không thể tìm ra một chốn, một chiếc hộp cho tình cảm của mình nương náu ư? Hãy bồi đắp và nuôi dưỡng chiếc hộp ấy, để rồi, dù có đi bao xa, ta vẫn biết có một nơi luôn gần với con tim mình, nơi luôn mở cửa chào đón ta trở về. Một nơi tình cảm trong ta hướng về trú ngụ và cất tiếng gọi là "nhà".
Này bạn, một "chiếc hộp" vẫn đang dày thêm những lớp giấy bọc, bạn đã có một chiếc hộp tình yêu cho mình chưa vậy?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét