Hồi còn bé, tôi cực kỳ sợ ma (đến giờ thì tiến bộ hơn một chút, không còn cực kỳ sợ, chỉ sợ thôi). Cứ mỗi lần bị xem phim kinh dị kiểu ma quỷ do anh chị thuê băng về là thể nào đêm đấy, có ra hàng hiên đi tè thôi cũng phải hít thật sâu, vừa "giải quyết" vừa đánh ngang liếc dọc, đề phòng mọi hướng. Nỗi sợ hãi về những điều vô hình có lẽ là thứ con người khó lý giải nhất. Và vì không phải ai cũng "nhìn, nghe, chạm" thấy, hay có cảm giác về nó nên lại càng sợ. Nhưng đó, vẫn là một thế giới song song với cuộc sống bộn bề thường nhật này, một mặt khác lặng lẽ tồn tại, và vẫn dõi theo những người, những vật trên dương gian.
Một ngày gần đây, tôi được đọc một cuốn truyện về "cõi" ấy, về một thế giới khác, nhưng trong một không gian hư ảo mà đầy dung dị. Một không gian của những nét họa trong "Tử bất ngữ" (Zibuyu)
"Tử bất ngữ" là tuyển tập những câu chuyện nhỏ xoay quanh Mạc Ngữ - đứa trẻ với năng lực liên thông giữu nhiều "cõi", hay đúng hơn, cô bé có khả năng cảm nhận một Thế gian thuần khiết nhất, chỉ có quan hệ giữa các linh thể với nhau. Và những mẩu chuyện ấy được tập hợp lại thành một truyền kỳ bất tận về Ẩn giới giữa đời thường. Có thể chỉ là cuộc viếng thăm đến khu nhà cổ luộc tằm se tơ, chợt rung động trước một nhành hoa đẹp, hay thoáng thấy họa phẩm đang được mẹ phục chế, xong mỗi mẩu chuyện con con ấy đọng lại những tâm sự đau đáu và xót xa đầy trong trẻo của đứa trẻ đang dò dẫm từng bước trên con đường đời rộng dài vô hạn.
Thế giới quan trong Tử bất ngữ thật là đẹp. Thực, hay hư, tỉnh, hay mộng, đều đẹp
Những "linh thể" đẹp, trường tồn, và cô độc. Vị hoa tiên ví như mĩ nhân say lòng quân tử, ấy mà rồi cũng chẳng thể bên ai. Hay chàng hồ ly tinh quái, nức tiếng thiên giới, xong chẳng thể mãi bên người yêu mến, chỉ lặng lẽ dõi theo mà thôi
Thiên nhiên thân thiện, tươi đẹp vô giá. Từng nhành hoa ngọn cỏ, cánh rừng trúc đổ lá, vạt nắng chiều tà. Chẳng thể nào phủ nhận, nhưng lại dần bị tàn phá
Con người cũng đẹp. Người mẹ bảo vệ con. Người thợ cả cần cù. Hay cậu học trò ngốc ngếch. Khi họ chú tâm làm việc, cái "thần" trong họ toát ra một thứ uy dũng vô ngần. Chỉ thế thôi cũng làm mê lòng người. Thần thái ấy, dữ dội, mà mong manh, ngắn ngủi và đẹp đẽ.
Bạn thích là gì? Thứ nhan sắc vĩnh cửu trong lồng kính, hay rực rỡ như ngọn lửa rồi cháy tàn. Là ở bạn, ở tâm thế của bạn cả
Tác giả Hạ Đạt chỉ nói rằng, trong tranh có cả một thế giới. Và "Tử bất ngữ" cũng vậy, một thế giới riêng mà hoàn chỉnh với 2 mặt của nó. Nếu có "đẹp", thì sẽ có cả "chưa đẹp". Đó là cách cái vòng quay điên đảo của cuộc sống đang ngốn ngấu lấy tất thảy mọi điều này. Người say vì tiền bạc và danh vọng, đào xới thiên nhiên, phủ nhận quá khứ, dứt cả tình người. Vì vậy mà vạt rừng khi xưa ngày càng bớt xanh, ao hồ thành bãi đá tử thần; và các di chỉ tàn phai, dần chìm vào dĩ vãng. Con người đang phá đi mối tương quan tươi đẹp giữa họ với những "cõi" khác để trở thành kẻ độc tài tham lam vô độ. Và như vậy ắt phải trả giá. Trong khi chỉ cần sống chậm lại một chút thôi, từ tốn, bình tĩnh trông ra xung quanh, ta mới thấy mình bỏ qua những gì. Vạn vật xung quanh không vô tri vô giác. Chúng quan sát, đón nhận, và đánh giá theo cách của riêng mình. Bởi lẽ ấy, hãy sống sao cho đúng mực nhất trên nhân gian vô vàn bí hiểm này. Đôi lúc, chỉ cần khẽ khàng bước đi, thầm thì lời nói. Và vào khoảnh khắc ấy, cả một thế giới mới sẽ mở ra với bạn, nơi bạn tìm ra chốn bình an cho riêng mình
Bởi cuộc đời không có ngẫu nhiên, chỉ có lẽ tất nhiên. Đừng sống để rồi thấy ngỡ ngàng về chính con đường mình đã đi qua. Rằng đời người, vừa dài, lại vừa ngắn....
p/s: phần khuyến mãi tranh của Tử bất ngữ. Nét vẽ ảo diệu lắm, xin mời mọi người thưởng thức :D
(sau cái phần bài lòng vòng ở trên thì xem tranh xả stress nhé) Enjoy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét