Tôi có một thói quen rất dở hơi, đó là bất kể mưa bão, cứ hứng chí là khoác áo đi bộ ra ngoài đường. Đi bộ, đi bách bộ, đi tản bộ, đi chạy, đi chơi... đủ kiểu, nhưng vẫn là xài con xe "căng hải" thân yêu. Địa điểm cũng tùy tâm trạng, nhưng thường là những nơi có thể tìm ra sự bình yên bất kể buồn vui. Là những ô cỏ xanh mát tại quảng trường Ba Đình (chỉ đúng từ 5h đến 7rưỡi tối) hoặc con phố sách mang tên Đinh Lễ; cũng có thể chỉ là tán cây sấu dọc đường Phan Đình Phùng, hay, đơn giản lắm, lên cầu Long Biên hóng gió. Tóm lại, chỉ cần thấy trong người có chút xáo động là lại bận giầy, mặc áo, và đi.
Đó là một tối chủ nhật sau khi cơn bão (hình như là số 6) đã đổ vào miền bắc và tan dần thành áp thấp. Là đài báo nói thế, còn tôi thì thấy trời đã hơi quang quang rồi. Bầu trời đã quay lại với màu xanh của đêm chứ không còn áng đỏ như mấy bữa trước. Chọn đôi sục nhựa nhẹ và lôi theo cái áo nỉ đỏ, tôi lết ra phố sách (với vài đồng sót lại trong túi còn chả đủ mua cái bánh mì Như Lan mà cả nhà vẫn gọi yêu là "rơm khô"). Đường xá vắng hoe. Chủ nhật, mà vắng hoe. Những dãy dài lòng nướng, bò nướng, nầm dê tối nào cũng "dzô dzô dzô" đông nghẹt mà giờ chẳng có nổi đến một cái bếp bốc khói. Cất bước thật nhanh, cố hòa mình vào lác đác một nhóm các bác già đi thể dục về phía hồ Gươm, tôi chợt thấy thanh thản.
9h kém
Phố sách đông hơn tôi tưởng, dù cũng chỉ được vài nhúm người. Túm lại là vắng khách. Một vài cửa tiệm lớn cũng đang gói ghém dọn hàng rồi. Ngó nhanh vào 1 quầy sách quen, đọc vài trang của một cuốn truyện ngắn, thấy nó dị dị, rồi bỏ về. Đầu tôi biêng biêng
Ngay lúc chui ra khỏi Đinh Lễ để đi thật nhanh về nhà vì tinh thần mình bắt đầu không ổn, tôi thoáng ngỡ ngàng. Đứng hẳn lại, và nhìn cho thật rõ. Toàn bộ hệ thống đèn lòe loẹt bấy lâu bao trùm lên tháp Rùa và cầu Thê Húc đều không được thắp sáng. Tôi tạt sang đường về phía bờ hồ để nhìn cho rõ, không cần để ý xe cộ lắm bởi lòng đường im phẳng. Sang tới nơi, cái thoáng ngỡ ngàng giờ trờ thành lâng lâng quá đỗi. Không một chút vẩn ánh sáng. Chỉ có bóng đêm. Giữa hồ, không gì hơn là một khoảng tối thẳm. Đến "con tôm Thê Húc" cũng chỉ lờ nhờ sắc đỏ gụ của mình dưới ánh đèn đường cao áp vàng vọt. Còn một chút bóng dáng của tháp Rùa cũng không thể thấy. Chỉ tối đen. Có lẽ nhờ cơn bão đã ảnh hưởng đến trạm biến áp nào đó mà hệ thống đèn chiếu đã được "nghỉ ngơi" trong một đêm. Ánh sáng bị chụp đi trả lại đêm cho hồ Gươm, cho những con đường Đinh Tiên Hoàng, Hàng Khay, và cho cả những người dân đang phăm phăm tập thể dục (chứ không như tôi, dở hơi tùy hứng vô kế hoạch). Hít một hơi thật sâu vào lồng ngực, dỏng tai, căng mắt. Cảm thấy bình yên. Tôi lại sang đường, và lại rảo bước
Cái cảm giác này vừa mới mẻ, lại vừa thân thuộc làm sao.
Thân thuộc, có lẽ là bởi ngót 16,17 năm trước, tôi vẫn hay van vỉ nỉ ôi bố đi bộ ra Hồ Gươm. "Cho nó mát í mà bố". Nhưng thực chất để hóng đám đồ chơi xanh đỏ bằng nhựa trên phố Lương Văn Can dọc đường đi. Và mỗi lần ra đến nơi là lúc Hàm Cá Mập bắt đầu hạ đèn, xung quanh hồ bỗng dần vắng vé. Thành phố đang dần đi ngủ. Nhưng còn sự mới mẻ? Có lẽ là bởi vì đôi mắt, cái tai, cặp giò này không còn là của một đứa bé 6 tuổi nữa, mà là của một thằng 23 tuổi dở hơi. Cũng có thể, mới mẻ là do tôi đã thiếu đi quá nhiều "bóng đêm" trong mỗi buổi tối, khi mà tôi chỉ bám lấy ánh sáng của đèn, của tivi, của lửa lò bếp. Tóm lại, cảnh tượng này vừa lạ lại vừa quen. Và tôi thích nó
Hòa mình vào một nhóm người hơi đông hơn, tôi trở về những con phố k(h)ổ nhỏ nằm ngang nằm dọc. Chúng vẫn ở đó, nhưng vắng hơn, và tối hơn. Đặc biệt, không có những đoàn người nước ngoài đi rần rần như mọi bữa. Chẳng phải tôi ghét bỏ gì họ đâu. Tôi cũng là người thích cái đẹp, và hẳn rồi, người nước ngoài thì một phần không nhỏ là những ngườ đẹp và đẹp lạ. Nhưng ngay giờ đây, trong cái cảm giác độc chiếm những con phố cho riêng mình, cho riêng cái gọi là phố cổ, tôi chợt thấy sự thiếu vắng của những cái dáng cáo lênh khênh, những mái tóc vàng tóc nâu tóc đỏ, những làn nước hoa đậm mùi của những người xa lạ là một niềm hạnh phúc. Chắc đọc tin và nhận ra bão sẽ đổ vào Hà Nội, bởi vậy họ đã quyết định ngủ một giấc ở khách sạn cho an tâm. Ngoài đường chỉ còn những nhóm nhỏ đi bộ đi tập như thường lệ; những người tất tả dọn hàng về hoặc đưa hàng đi bán đêm, và, thảng hoặc, một vài cặp đang nhìn nhau âu yếm (yêu ấy mà, bất chấp thời tiết. Ông giời có dờ hơi cũng chẳng dở hơi được bằng yêu :))) Tất cả đều là người Việt, phần nhiều là người HN (suýt gốc, tôi cũng vậy). Chính nhờ họ mà tôi thấy những con phố, những ngõ nhỏ, cả hồ Gươm, thậm chí cả Hà Nội này, đang thực sự là của người Hà Nội. Thanh tịnh, an nhiên. Những con phố sau bão
Sau cơn bão, phố như được gột rửa. Sạch, và lành. Và của người Hà Nội. Không "ngộ độc" đèn, cũng không một bóng Tây Tàu gì cả.
Tôi lê bước trong một buổi tối như thế này, cũng là bởi trong lòng tôi vừa có một cơn bão nhỏ. Chỉ là xao động chút thôi. Gọi là trở gió cũng được. Nhưng tiếc là lòng tôi lại không sạch lành được như vậy. Bởi thế mà có lẽ tôi phải nhờ đến mấy khúc "phố sau bão" để mà cuốn bớt đi cho đỡ ngổn ngang. Cũng vơi được đôi phần.
Nói dại, thỉnh thoảng có tí bão đổ vào thủ đô cũng hay ha. Để trả lại đêm cho cảnh. Và để trả lại phố cho người.
Phố sau bão... sao mà mê quá
Bài viết nháp ý tưởng của ngày 5/8/13.
Giờ mới ra lò. Rõ dở hơi
Hà Nội sau cơn bão
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét