Vì sự yếu nhược mà tôi quyết định không về vùng quê trập trùng đó để chia tay bạn. Là sai, nhưng tôi sẽ không làm khác với bản thân mình lúc ấy
Vì sự day dứt, nên khi biết gia đình bạn quyết định chuyển bạn đến Hoàn Vũ, tôi không mảy một ý nghĩ mà chắc chắn sẽ đến với bạn, dù tại một nơi ồn ã và kém riêng biệt đến vậy
Một sự chia tay lén khẽ ẩn trong lòng những tiếng người ầm ào
Một sự chia tay hèn nhát vùi trong vỏ ngoài lừng lững
Sáng ấy trời mưa, mưa tầm tã, mưa không ngớt. Khu đài hóa thân tro xám đang nhả những cột khói xám đen vào nền mây u xám. Chỉ toàn xám. Thứ không xám duy nhất là những vòng hoa trắng, trắng dã đến ngang nhiên giăng trên thân xe theo bạn từ xóm quê về nơi tiễn biệt.
Tôi đứng với mấy đứa bạn khác, và cũng là nhóm người trẻ hiếm hoi đỡ lấy linh cữu và đưa bạn vào đến cổng nhà liệm. Lúc theo chân gia quyến vào tiễn đưa lần cuối, tôi không dám đặt cả bàn tay mình lên nắp áo quan, chỉ khẽ chạm, 3 ngón, rồi 4 ngón, rồi 5 đầu ngón tay, chỉ vậy không hơn. Và, sau tiếng đọc điếu tiễn lạnh tanh từ người của đài hóa thân, chiếc áo quan thoắt biết mất sau cánh cửa kéo lùn màu đỏ...
Sau đó chúng tôi vô tình gặp mẹ của bạn, và nói đôi lời với gia đình bạn. Những lời ngắn ngủn ít ý nghĩa. Không hiểu sao bất giác trong lúc bác quay lại "Các cháu là bạn của Q à?" và lặng đi, tôi đưa hai tay nắm lấy bàn tay chai sần mà bác đang cố vùi sau tay áo. Tôi để ý người mẹ ấy từ lúc bác xuống xe, với đôi chân đất sứt toác thâm móng, đôi chân của nhà nông, đang bước từng bước cuối cùng bên con trên nền sàn sũng nước. Và khi nắm lấy bàn tay ấy, chỉ thế thôi, tôi cũng cảm thấy nỗi đau từ một bà mẹ vừa mất đi con mình, mà giờ lại thấy những đứa trẻ đồng trang lứa, cùng học, cùng lớn lên bên con, đang đứng đó tiễn đưa vong linh của con tại nơi sắc xám bao trùm ấy.
"Đau, xót, tận thương... Bất công quá hỡi ông trời ơi!"
Tôi cảm thấy điều ấy từ bàn tay run rẩy của bác, từ ánh mắt đỏ hoe lảng nhìn đi của bác.
Và rồi, chúng tôi ra về. Trời vẫn mưa, tầm tã
Ấn tượng của tôi về Q cũng chẳng nhiều, và chắc chắn về phía Q, tôi cũng vậy, không khá hơn. Nhưng khi chợt nhận tin về bạn, và chợt nhận ra rằng cái dáng cao cao gù gù ấy không hiện diện, cái tiếng cười phớ lớ ấy cũng không còn, thì sự xót xa cũng dấy lên trong lòng những thành viên của lớp tôi.
Vĩnh biệt nhé, Q ơi.
Sáng ấy, trời mưa tầm tã
Ngay bây giờ, ngoài kia tã tầm mưa
Và lòng người thoáng tàn tạ
HN, đêm 19/7
Một khắc tầm tạ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét