Trang

Thứ Sáu, 26 tháng 8, 2011

Bài viết muộn của lễ Vu Lan

  Từ lâu lắm, lâu lắm rồi tôi mới đọc 1 cuốn sách nhanh và tập trung như thế. Hơn 3h đồng hồ cho một cuốn sách đã khiến bản thân phải giở đi giở lại rất nhiều lần, trước khi ngậm ngùi đóng lại và... đem trả cho đứa bạn. Nó chân thực và ám ảnh đến kỳ lạ. Hiện giờ cuốn sách không còn ở đây, nhưng tôi vẫn nhớ rõ cái bìa đó, một cái bìa màu rêu xám trầm mặc với cảnh phố xá tấp nập xe cộ,những tán cây cao và ẩn vào đó là hình ảnh một người bé nhỏ trong lạc lõng, cùng dòng tựa đề in nổi "HÃY CHĂM SÓC MẸ"

  "Tôi muốn đọc sách cho trẻ em khiếm thị
    Tôi muốn học tiếng Trung Quốc
    Tôi muốn đến Nam Cực
    Tôi muốn hành hương đến Thánh địa Santiago
    Tôi muốn...
    Tôi..."


    Còn khoảng 30 dòng chữ bắt đầu bằng từ "Tôi" như thế

      "Cái gì đây?"
      "Tất niên năm ngoái em đã viết những điều em muốn làm trong cuộc đời, ngoài việc viết văn, những việc em sẽ theo đuổi làm trong thời gian tới. Nhưng em đã không định làm bất cứ việc gì cùng với mẹ. Em đã không nhận ra điều đó khi viết danh sách này. Và giờ đây, em nhìn lại nó sau khi mẹ đã mất tích..." Mắt cô em gái long lanh nước.
      Người anh trai lặng lẽ ngồi bên..."
                                        Trích chương 2, Hãy chăm sóc mẹ (Có chỗ không chính xác vì chỉ là trích dẫn theo trí nhớ)
   
     
     Câu chuyện mở đầu với  một thông báo rất ngắn và lạnh lùng "Mẹ bị lạc đã một tuần". Bà lạc khỏi chồng khi đang trên đường lên Seoul để thăm các con. Và cả cuốn sách chỉ là câu chuyện về hành trình tìm lại mẹ, cũng như thế giới hồi tưởng của cả gia đình qua con mắt của 4 nhân vật, người con gái lớn Chi hon; người anh cả Hyong chol;  ông bố-người cha trong gia đình; và bà mẹ. Bốn câu chuyện tưởng như chỉ là những hồi tưởng rời rạc trong quá trình tìm lại mẹ thực ra lại rất mật thiết trong việc dựng lên hình ảnh của cả gia đình ấy qua bao thăng trầm sóng gió của cuộc đời
    Những chương sách dài xây dựng nên hình ảnh một bà mẹ điển hình của xứ sở Kim Chi (hay đúng hơn,của phụ nữ Á Đông) với quá khứ cam chịu, hy sinh kìm nén bản thân vì gia đình và chồng con. Những ý tưởng cũ kỹ đó được triển khai rất rành mạch và sáng tạo qua cuốn sách, để ta thấy toàn diện một bà mẹ, với 5 mặt con, những tình cảm, bao mơ ước, và cũng rất chân thực, rất "đời". Đó là người phụ nữ phải lấy chồng qua mai mối để tránh bị sơn tặc bắt cóc... Đó là người vợ phải cam chịu cảnh chồng lười nhác và ngoại tình.... Đó là một bà mẹ nông dân "mát tay", giỏi chăn nuôi ruộng đồng,khéo thu vén bếp núc... Đó là người mẹ của 5 đứa trẻ, phải chịu nỗi đau mất con, chịu hy sinh bản thân để dành cho con những điều tốt nhất trong thầm lặng...
     Thực sự, tôi đã phải ngừng đọc vì xúc động trước hình ảnh bà mẹ lên đưa cho đứa con trai cả tấm bằng tốt nghiệp giữa đêm đông rét buốt; lặng người đi trước những tâm tư của bà dành cho những đứa con, đặc biệt là đứa con út trong những dòng hoài niệm trên trời kia. Bà đã chăm sóc cả gia đình mình, nhưng không nhận được lại sự quan tâm nhiều đến nhường ấy từ chồng và những đứa con. Bà cũng chẳng chăm lo gì cho bản thân mình hết. Vậy mà đến cuối cùng bà vẫn cảm thấy có lỗi với chúng bởi những thiếu thốn trong tháng năm tuổi ấu thơ. Những lời cuối cùng bà nhắn gửi cho các con, một cách vấn vương,vẫn chỉ là những lời xin lỗi trong tiếc nuối. Để rồi, bà lạc lối  trên đô thị rộng lớn này, xa khỏi gia đình,chồng con. Bà cũng đã chiến đấu để tìm lại gia đình. Nhưng rồi rốt cuộc bà đã không thể làm được điều ấy...

     Khép lại cuốn sách, trong đầu tôi cảm thấy hỗn độn, tiếc nuối, một chút buồn, xót xa và nhiều suy nghĩ không có tên. Có lẽ là cả sự đồng cảm và cả chút tự vấn của bản thân nữa. Tôi tiếc cho những nhân vật trong cuốn sách ấy, buồn cho cái kết ấy. Và giờ đây tôi lại nghĩ tới những gì ở xung quanh mình. Cha và mẹ tôi không giống những nhân vật trong cuốn sách. Cả cha và mẹ đều mạnh mẽ, yêu thương con cái, nhưng luôn thể hiện quan điểm và cái tôi của mình, chứ không phải luôn luôn âm thầm chịu đựng trong im lặng. Hoặc có lẽ, cha mẹ đã lặng lẽ chịu đựng nhiều điều mà tôi không nhận ra. Có thể là như vậy. Và tôi lại nằm, cố nhớ lại mình với cả cha và mẹ có những ký ức buồn, vui,đặc biệt nào không, như thể tôi đang tìm lại những lỗi sai của mình vậy. Và, tiếc là có nhiều ký ức như thế lắm.. đôi lúc tôi không phải là 1 đứa con ngoan rồi
    Ngày Vu Lan đã qua, và dịp này tôi được đọc một cuốn sách đặc biệt, một đề tài thân quen mà tôi yêu thích. Hợp với cả cuốn sách này không gì hơn câu "Có những thứ mà khi đã đánh mất rồi mới biết nó quý giá đến nhường nào", đúng vậy, một câu đúc kết đau đớn, nhưng thật chính xác. Nhìn lại vào những góc trong suy nghĩ của mình, tôi cảm thấy mình cần phải cố gắng, cố gắng thêm nữa cho những gì gia đình đã dành cho tôi.Tôi muốn vậy.
   Một buổi đêm thu tháng 8..."Hãy yêu quý và quan tâm tới gia đình mình" Hãy cố gắng như thế nhé... Đừng để rồi khi đối diện với sự thật mất mát, ta mới khẽ lặng buột ra câu nói
   " Hãy chăm sóc mẹ"

  
                                                          Vu lan 2011

Đôi lúc,chúng ta chỉ đứng nhìn...

    Một năm có 365 ngày, một ngày có 24 giờ, 1 giờ lại có đến 60 phút. Ta thấy một phút thật nhỏ nhoi, ngắn ngủi.Chính vì vậy nên có phải bạn thường nói, “chờ mình một phút”, hay “một phút nữa thôi!”… mỗi khi có người khác chờ đợi mình không? Mi`nh không phủ nhận. Nhưng đôi khi,1 phút thôi có lẽ còn mang ý nghĩa hơn cả hàng năm trời trong cuộc đời 1 con người.
Trước hết, mời mọi người để tâm dành 1 phút, 1 khắc thôi để đọc mẩu truyện rất ngắn này  One shot The Moment - Khoảnh khắc

Có lẽ họ đã thành đc đôi ntn    
" Chàng trai đứng đó,từ rất lâu rồi với đầy những đầu lọc thuốc lá trải dày dưới chân. Và anh không thể không để ý tới cô gái đang đứng ngay gần mình - người cũng đang phải chờ đợi 1 ai đó từ lâu
Tiến tới... hay không,tất cả chỉ có thể diễn ra trong 1 khoảnh khắc.
Nếu anh tiến tới,dù chỉ 1 bước thôi để thu ngắn lại khoảng cách giữa 2 người thì mọi chuyện có lẽ đã khác. Thế nhưng..."


Moment là 1 Oneshot cực ngắn, chỉ 12 trang những cũng đã khiến mình suy nghĩ nhiều về nó. Dù ngắn ngủi nhưng cũng đủ để ngẫm,vì không chỉ trong tình yêu, mà là trong cả cuộc sống thường ngày, ta đã để vụt qua tay mình không hiếm những "Khoảnh khắc" như vậy
Trong cuộc đời, có lẽ chúng ta có không ít cơ hội và những cuộc gặp gỡ. Nhưng đôi khi, chúng ta chỉ đứng nhìn nó trôi qua chứ không thử đưa tay chạm tới nó. Nguyên nhân?  Là ngại ngùng, là thiếu can đảm, là những lý do xyz mà đôi khi chính người trong cuộc cũng không lý giải nổi. Nhưng mình có thể dám nói một điều rằng, sau những "sự bỏ lỡ" đó là ngập tràn những nuối tiếc.
Vậy sao bạn không thử 1 lần thôi, không chỉ đứng nhìn mà vươn tay ra nắm lấy những "khoảnh khắc" đó. Có những cơ hội mà, trong đời mình chỉ có thể bắt gặp duy nhất một lần, thế sao lại không thể đưa tay nắm lấy chúng......
      bởi Cuộc đời thực sự có thể thay đổi, chỉ trong một KHOẢNH KHẮC.

P/S: Có lẽ lâu lắm rồi, tớ mới viết cảm nhận về "địa hạt" của mình - truyện tranh. Nhưng mọi người ở đây không phải là mọt truyện (như mình :D) nên chỉ dám giới thiệu Oneshot thôi, vì thế mong mọi người hãy dành 1 chút thời gian để đọc chúng. Thanks to all of U guys

Thứ Ba, 9 tháng 8, 2011

Ngày hôm nay trời mưa...

Ngày hôm nay trời mưa...



Mưa suốt từ sáng sớm... cứ tầm tã, nặng hạt rồi ngớt, ngớt rồi lại lộp độp nặng thêm. Thế là chiều được nghỉ làm vì vắng khách. Cuốc hẹn với lớp Tiếng Anh cũng bể sô... ảm đạm. Online sớm buổi chiều thấy stt nào cũng ca thán trời mưa với gió... haizzzzzzzz



17h chiều. Trời đang mưa

Bên cửa hàng đã lục cục dọn rồi. Bình thường giờ đó khách đến đông lắm. Thế mà hôm nay mọi người về sớm, tất tả ra vào sửa dọn nấu nướng... Đến là vui



19h15. Trời vẫn đang mưa

Cả nhà ăn cơm ^_^. Mọi ngày giờ này là đang san thức ăn ra 2 mâm để chia nhau nửa sang trông hàng rồi. Cả bữa hầu như yên lặng, chỉ có tiếng bát đũa với thi thoảng có tiếng nói vu vơ lẫn vào cái giọng đều đều trên kênh thời sự VTV. Thế nhưng hôm lại khác. Hôm nay cả nhà được quây quần bên nhau. Con Minh mèo lâu rồi mới đc ăn cơm với cả bố mẹ, lăn ra vừa ăn vừa làm nũng. Bà cũng vui hơn, nói nhiều hơn, gắp thức ăn cho mọi ng liên tùng tục. Tiếng nói át cả tiếng thời sự. Bữa cơm trúng ngày rằm tháng 7 - lễ Vu lan, nhiều đồ ăn là thế mà cứ hết bay.... Lâu lắm rồi mình mới có 1 bữa ăn như thế



22h. Trời vẫn mưa rả rích.

Bình thường giờ này mới dọn hàng về. Rồi lại tất tả tắm giặt. Còn hôm nay, dưới nhà vang lên tiếng cười giòn tan của 3 mẹ con ngồi xem Bộ tứ 10A8 (nhí nhảnh khó đỡ). Có một thứ cảm giác thật thoải mái và ấm áp đang nhen lên ở đâu đó quanh đây...



22h20. Trời đã ngơn ngớt mưa

Ngồi gõ những dòng cụt ngủn này và nghĩ : "Trời mưa cũng đâu có tệ đến mức phải ca thán nhăn nhó đâu nhỉ" Mưa cũng... hay đấy chứ! Ngày mưa tạo nên một buổi chiều nghỉ ngơi và sum họp thực sự cho cả nhà. Thoải mái và thư giãn đến bất ngờ! Thi thoảng lại cho 1 ngày mưa nhé ông trời ^_^



22h30.  Tiếng giọt gianh tanh tách




Mưa hôm nay... Yên tĩnh và ấm áp lạ thường
Ngoài trời lại đang mưa...

Chủ Nhật, 7 tháng 8, 2011

Lại "Quá" rồi !

Thế đấy, cái gì dính đến sách truyện là lại khiến mình phát khùng :(  Không hiểu từ bao giờ thói xấu này đã len lỏi đến mức phát thành bệnh luôn rồi. Nhưng biết làm sao được, mình không cầu toàn trong nhiều việc thường ngày, nhưng với truyện và sách, mình lại kỹ tính đến lạ. Với một người, có một vài điều đặc biệt luôn được ưu tiên lên trước tiên. Và với mình, đồ vật được ưu tiên nhất là sách và truyện. Luôn từ chọn sách, cho đến sắp xếp và bảo quản cho gọn gàng, sao cho tốt nhất. Cái đó ăn vào máu rồi. Đó là một khoảng không gian riêng rất quý giá mà mình chưa muốn ai khác "động chạm" vào cả...
Sự việc giống như hôm nay không phải mới diễn ra lần đầu. Xong lần này mình cư xử hơi quá, và đương nhiên bị hiểu nhầm. Nhưng, những gì mình coi trọng sẽ vẫn nguyên của nó, và mình sẽ vẫn giữ nó theo cách từ trước đến giờ thôi. Với người khác là "Quá", nhưng nó chẳng ảnh hưởng tới ai, và trên hết, nó mới đúng là "mình". Vậy thôi. Viết để nhắc nhở bản thân cho đỡ dở chứng

Tự nhiên ngồi quẩn quơ, căn nhà ước mơ của mình sau này, bên cạnh một cái nhà vệ sinh mãn nhãn mà mình luôn thèm khát, thì cái thứ hai, chắc chắn phải có, là một không gian riêng tư, chỉ có sách, truyện và người cần đến nó. Thế thôi